- Anh Đường, tôi ra giá một trăm ngàn, như vậy được chưa? Nói trắng ra thì Tiểu Phương còn nhỏ tuổi và khá non, hắn cũng không thấy rõ điểm khác thường của Trang Duệ lúc vừa rồi, còn sợ Trang Duệ quay về lấy tiền sẽ đến mua. - Như vậy là không tốt. Vẻ mặt Thầy Đường chợt biến đổi, giống như thật sự có chút động tâm. - Này thầy Đường, hai chiếc ghế nát của ngài bán đi với giá một trăm ngàn là tốt lắm rồi, những năm nay công nhân chỉ tìm được một ngàn một tháng lương, như vậy đã cười nứt miệng ra rồi, ngài còn gì để mà suy với chả xét? Tiểu Phương vừa nói vừa lấy ra gói Trung Hoa, đây là thứ đại biểu cho thân phận của hắn, chính hắn bình thường chỉ hút thuốc Trung Nam Hải để trong túi áo mà thôi. Hắn đưa cho thầy Đường một điếu, sau đó đặt cả gói thuốc lên mặt bàn. - Được, coi như tôi đánh bạc mặt mũi của mình, nhưng cậu phải nhanh lên, nế
aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
mess tảo tào xóa